Thấy hay,thấy đẹp vội ơm về cùng.....
3-8, PHỤ NỮ VIẾT VỀ PHỤ NỮ
PHẠM THỊ PHƯƠNG THẢO
Em đàn bà
(Viết tặng những người đàn bà làm thơ nhân ngày 8/3)
Em đàn bà, lắm yêu thương hờn giận
Nhiều khát khao, những trăn trở đam mê
Dễ khóc cười, đôi khi thành lẩn thẩn
Biết chắt chiu cả hạnh phúc tràn trề.
Em đàn bà, ai cũng thích được khen
Hay soi gương dẫu mái đầu chớm bạc
Thích ăn quà và chuyện trò ba láp
Bởi muôn đời, đàn bà vẫn thế thôi.
Nhiều khát khao, những trăn trở đam mê
Dễ khóc cười, đôi khi thành lẩn thẩn
Biết chắt chiu cả hạnh phúc tràn trề.
Em đàn bà, ai cũng thích được khen
Hay soi gương dẫu mái đầu chớm bạc
Thích ăn quà và chuyện trò ba láp
Bởi muôn đời, đàn bà vẫn thế thôi.
Em đàn bà, yêu say đến đỉnh trời
Vẫn dại khờ tưởng như còn thơ bé
Vẫn quặn thắt đau nỗi buồn nhân thế
Mê văn chương, yêu anh lại yêu thơ.
Vẫn dại khờ tưởng như còn thơ bé
Vẫn quặn thắt đau nỗi buồn nhân thế
Mê văn chương, yêu anh lại yêu thơ.
Em đàn bà, “trời cho chút làm thơ”
Phút dằn vặt bởi bao mùa hao khuyết
Ngày Nguyên Tiêu vẫn tròn vạnh đợi chờ
Vòm ngực đêm phấp phỏng một vần thơ .
Phút dằn vặt bởi bao mùa hao khuyết
Ngày Nguyên Tiêu vẫn tròn vạnh đợi chờ
Vòm ngực đêm phấp phỏng một vần thơ .
Em đàn bà vẫn mong ước tuổi xanh
Em đàn bà vẫn mơ trái ngọt lành
Em đàn bà vẫn khát khao mong đợi
Em đàn bà,
vẫn rắn rỏi,
mong manh…
Em đàn bà vẫn mơ trái ngọt lành
Em đàn bà vẫn khát khao mong đợi
Em đàn bà,
vẫn rắn rỏi,
mong manh…
(Hà Nội 5/3/2013)
.
LÂM THỊ HỒNG TÚ
NHỚ MẸ
Chiều chiều nhẩm đọc câu thơ
Ngóng về quê mẹ ngẩn ngơ cả người
Con thèm gọi tiếng: mẹ ơi
Con chim cánh mỏi xa xôi chân trời
Con đi đã mấy năm rồi
Quê người xứ lạ đầy vơi nỗi buồn
Một mẹ sinh được mười con
Mười con đi hết mẹ còn cậy ai
Con đi váy rộng áo dài
Se sua xe pháo đua tài kinh đô
Mẹ già lụm cụm ra vô
Ai đi lấy củi, ai thồ nước trong
Nhớ con âm lặng trong lòng
Muốn đi cũng khó lưng còng gậy run
Mùa đông lẩy bẩy mưa phùn
Nhà xưa rộng vắng củi mùn khói cay
Khói cay chi mãi khói cay
Rưng rưng con nhớ trong này… Mẹ ơi.
Ngóng về quê mẹ ngẩn ngơ cả người
Con thèm gọi tiếng: mẹ ơi
Con chim cánh mỏi xa xôi chân trời
Con đi đã mấy năm rồi
Quê người xứ lạ đầy vơi nỗi buồn
Một mẹ sinh được mười con
Mười con đi hết mẹ còn cậy ai
Con đi váy rộng áo dài
Se sua xe pháo đua tài kinh đô
Mẹ già lụm cụm ra vô
Ai đi lấy củi, ai thồ nước trong
Nhớ con âm lặng trong lòng
Muốn đi cũng khó lưng còng gậy run
Mùa đông lẩy bẩy mưa phùn
Nhà xưa rộng vắng củi mùn khói cay
Khói cay chi mãi khói cay
Rưng rưng con nhớ trong này… Mẹ ơi.
( Trích từ Nguyễn trọng Tạo blog )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét